Ring ring
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_17

Chương 33

“ Hạnh phúc là gì? Có người dành cả đời để tìm hạnh phúc nhưng không tìm được hay đúng hơn họ không biết hạnh phúc là gì để mà tìm?

Họ không thích những thứ trong tầm tay không coi nó đáng giá không biết chính những thứ đơn giản “không đáng giá” ấy chính là hạnh phúc. Họ chỉ lo đuổi hình bắt bóng cái mà họ gọi là hạnh phúc hoàn hảo, hạnh phúc thật sự, cái mà ngoài tầm với của họ.

Không lấy được thế là họ buồn rầu đau khổ than trách sao hạnh phúc đến với người khác dễ dàng còn với họ thì lại khó khăn đến thế.

Thật ra chỉ cần biết chấp nhận biết nắm giữ những thứ trong tay mình thì đó mới là hạnh phúc.”

-Có phải những điều đó là nói về mình không nhỉ? – nó vừa đi vừa suy nghĩ

Sau chuyện đêm đó nó với anh hình như ngày càng xa cách. Anh cứ như cố tình tránh né nó, buồn thì buồn lắm nhưng như thế có khi lại hay vì nó cũng không biết dùng thái độ gì đối diện với anh. Du Thanh cũng đã dọn đến nhà nó ở, khuyên thế nào cũng không chịu về với Hải Phong. Cô còn doạ nếu nó cứ bắt cô về thì cô sẽ đi xa thiệt xa luôn. Nó bó tay đầu hàng, ai biểu cô là em nó chung dòng máu với nó, cứng đầu cứng cổ y chang nó. Bao nhiêu chuyện xảy ra, đều vì nó cố chấp, nó luôn bảo là vì hắn nhưng có thật sự là vì hắn? hay vì chính nó? có lẽ nó phải buông tay thôi. Nhỏ dùng xảo kế mà tiếp cận hắn, nhưng thật ra nó không thể không thừa nhận trong mắt nhỏ ngập tràn hình ảnh của hắn. Với hắn, chính là tình yêu lai lán, thôi thì cứ để số phận sắp đặt cho tất cả. Hít một hơi căn lồng ngực nó nhẹ nhàng mỉm cười buông một câu như cho chính mình

-Tùng, hạnh phúc anh nhé!

………..

-Anh, anh với chỉ dâu làm hoà chưa? - nhỏ nhìn Hải Phong quan tâm

-Chưa, cô ấy không chịu gặp anh, không chịu về nhà ba mẹ mà lại đến nhà của Moon ở haizzzzz

Nhìn cái mặt ủ rủ thiếu sức sống của Hải Phong nhỏ cũng thấy tội tội, dù sao trước giờ Hải Phong cũng rất yêu thương đứa em gái như nhỏ, lần này cũng vì nhỏ mà cãi nhau với vợ. Mà nói tới nói lui đầu dây mối nhợ là tại nó, lại thêm bà chị dâu “ không biết điều…”

-Uhm chắc vài ngày nữa chị ấy sẽ hết giận thôi, vợ chồng mà - nhỏ an ủi hắn ( mười mấy ngày ùi đó, mất vợ luôn hehe!)

-Ờ - Hải Phong khá hờ hững hay là phó mặc đây nữa, cậu thấy khá là mệt mỏi.

-À mà anh tới có chuyện gì không?

-Hả? Chuyện này ? Thật ra thì….

Nhìn sự bối rối của Hải Phong nhỏ trong lòng vài phần lo âu, có vẻ như là chuyện không tốt lắm. Cố giữ vẻ bình tĩnh thoải mái vui vẻ hỏi cậu

-Sao thế anh? Anh em mình mà có gì ngại nữa sao?

-Thật ra Gia Tùng nhờ anh điều tra vài việc …uhm ….

-Hihi vậy thì đúng rồi, cái này là nghề của anh mà, có kết quả rồi hả? hay là không có nên anh sợ ảnh trách ? không sao đâu mà..

Hải Phong nhìn nhỏ vô tư vui cười, càng thêm bận tâm trong lòng, tuy không phải là anh em ruột nhưng cậu yêu thương nhỏ vô cùng, luôn muốn nhỏ vô tư vô lo mà sống không muốn nhỏ chau mày lo lắng dù là chuyện nhỏ nhất “ em gái ngốc đáng thương của anh, thiệt thòi cho em rồi”

-Có phải liên quan tới em đúng không? nếu không sao anh cứ…

-Em phải bình tĩnh biết không?

Vừa nói Hải Phong vừa đẩy 1 túi tài liệu về phía nhỏ? Nhìn nhỏ đầy lo lắng, nhỏ không hiểu nhưng cũng vội chộp lấy mở ra xem. Nhỏ bàng hoàng nhìn những gì viết trong đó…

……………

“ Bộp…” nó đang đi lấy kết quả khám mắt định kì ( trên hành lang bệnh viện nhá ) thì đụng phải người đi hướng ngược lại với nó, giấy tờ trên tay người đó rớt hết. Nó vội vã nhặt giúp

-Xin lỗi, cô có sao không? Tôi vô ý quá của cô…

Nó nhìn người đó không chớp mắt, một người lâu rồi nó mới gặp lại, nhưng người đó sắc diện rất kém, đôi mắt vô hồn như không nhìn thấy nó hay sự cố đụng trúng nhau cũng không gây được chú ý cho người đó.

-Jessica, Jessica… cô sao thế - nó nắm cánh tay Jessi lay mạnh

Liếc nhanh xuống tờ giấy trên tay mình “ ung thư dạ dày giai đoạn cuối…..”

-Cái này… cái này…, Jessi Jessi… - nó nhìn cô như người mất hồn mà dâng nỗi xót xa thương cảm. Tuy cả hai không thân thiết nhưng nhìn cô lúc này đừng nói là người quen biết dù là kẻ xa lạ cũng không ngăn được sự thương cảm. Nó cũng từng suy sụp như cô khi biết mắt mình có vấn đề. Nhưng nó may mắn hơn cô vì nếu có giác mạc thích hợp nó vẫn có cơ hội, còn cô thì…

-Tôi …tôi không sao, cảm…cảm ơn,

-Tôi đưa cô về..

Nó dìu cô đi, cô như cái xác không hồn mặ nó dẫn dắt, khi lên xe một lúc Jessi mới giật mình ngỡ ngàng sao nó lại ở đây. Đi chung với cô rồi….v..v…

Lúc này tới phiên nó ngỡ ngàng vì cả buổi trời ( xạo, có xíu ) cô không hề ý thức được là gặp nó? Nếu người đưa cô đi không phải là nó mà là một ai đó xấu bụng thì giờ này có nước cô ngồi bó gối mà khóc tiếng tây quá!

Cô thì sau giây phút ngỡ ngàng rồi ngơ ngác cũng nói được địa chỉ nhà để nó nói tài xế chở về. Cô lại thẫn thờ, nó thông cảm cũng không dám nói gì nhiều chỉ ngồi im lặng nhìn cô.

“ Shop Hoa Tình Yêu”

“ cái tên thật hay, có phải cô vẫn còn nhớ anh ấy không? ” nó dìu cô vào nhà vừa đi vừa suy nghĩ về cái tên cô đặt cho cửa hàng hoa của mình.

Trong cửa hàng có rất nhiều loài hoa, đều là hoa tươi có cả thạch thảo loài hoa nó thích. Nó tranh thủ ngắm hoa trong khi cô đi lấy nước cho nó “ khoan đã, thạch thảo, shop hoa tình yêu? Hình như Jack từng tặng ình một chậu thạch thảo trên chậu có khắc là shop hoa tình yêu, vậy chẳng lẽ anh mua ở đây? họ đã gặp nhau ư?..”

-Moon , mời cô..

-À à cảm ơn Jessica hihi – nó bị gọi đột ngột khỏi mớ suy nghĩ vừa bộc phát

Cả hai ngồi lại tâm sự với nhau như những người bạn lâu ngày gặp lại. Cô không ác cảm với nó nữa, nó cũng thấy khá thoải mái khi nói chuyện với cô. Bây giờ cả hai mới phát hiện ra là rất hợp tính nhau có lẽ không vì anh thì nó và cô đã là bạn thân của nhau lâu rồi. Nó rất muốn hỏi thăm sức khoẻ của cô nhưng lại sợ làm cô hoang mang thêm nên đành im lặng.

Cô với nó qua nhà hàng xóm đón bé Cún về nhà, nó chơi với Cún nó phát hiện bé rất giống anh, đặc biệt là đôi mắt. Cún khá là hiếu động, cái này nó thấy giống Jessi, trong lòng nó lại thêm một dấu hỏi to đùng. Nó cảm thấy có gì đó len lỏi trong lòng, một cảm giác kì lạ. Nó lại nhìn cô mờ ám, nhìn sắc mặt cô nhợt nhạt lại buồn so nó có phần tội tội nhưng không có ý định “tha” cho cô

-Jessi này! Jack….

-….. - vừa nhắc tới anh là cô giật thót mở to mắt nhìn nó lo lắng – J…a..c.k.. hả? .. – hai tay nắm chặc để bớt run nhìn nó lắp bắp

-Cô sao thế? Làm gì mà run thế ? – nó tinh nghịch nháy mắt nhìn cô chọc ghẹo (không ngờ nó cũng có lúc biết trêu chọc người khác như thế )

-Tôi….tôi…

-Đã gặp nhau rồi đúng không? – nó lại nhìn cô cười cười

-Moon không phải như cô nghĩ đâu, không phải , chỉ là tình cờ thôi anh ấy trong lòng chỉ có cô, chỉ là nghĩ tình bạn bèmà quan tâm giúp đỡ, không có….

Cô hoảng hốt nhìn nó, vội vội vàng vàng giải thích không ngừng nghỉ, nước mắt cũng sắp rơi ra rồi ( trời trời, sự kiêu ngạo của cô đâu mất ùi, sao giống như cô tình nhân bị vợ người ta bắt gặp zị? )

Nó bị sự uỷ mị của cô làm cho quá bất ngờ rồi, đúng là cô có thay đổi nhưng nó không nghĩ là đến mức như thế. Nếu trước đây thì có lẽ cô đã bốp chát lại nó không thương tiếc chứ không như con mèo con yếu ớt trước nó

-Không phải giải thích như thế đâu, bù lại cho tôi biết sự thật được không về Cún ấy..?

-Không có, không có sự thật gì đâu, Cún là con tôi và một người đàn ông Việt Nam

-Hihi vậy sao? vậy mà tôi lại thấy con bé khá giống một người,- nó làm mặt "ngây thơ" - lại không có vẻ gì là giống người Việt chúng tôi, uhm có vẻ như Jack nên biết về cái này nhỉ? bạn bè mà…

Nó phe phẩy cái tờ giấy khám bệnh của cô làm mặt cô đã tái bây giờ càng xanh hơn. Trán lấm tấm mồ hôi hột lo lắng nhìn nó đang “vênh mặt” đắc ý .

Hải Phong đưa gì cho nhỏ mà khiến nhỏ thất sắc, liệu nó có làm cho cô đầu hàng bởi sự đe doạ của mình và liệu mọi sự thật có được phơi bày, căn bệnh của cô...

Chương 34

Anh cái này là thật sao? Không phải đúng không? – sắc mặt kém đi nhiều, nhưng vẫn mong tìm một chút hi vọng dù nhỏ nhất

-Là thật, anh đã điều tra rất kĩ, cũng đã có xét nghiệm của bệnh viện

Câu trả lời của Hải Phong làm nhỏ gần như sụp đỗ, chỉ vài ngày nữa là kết hôn rồi. Hạnh phúc đã ở trước mặt tại sao ngay lúc này lại có chuyện này chứ, tuyệt đối không thể để hắn biết, là suy nghĩ của nhỏ hiện giờ. Hít thật sâu lấy bình tĩnh, nhỏ nhìn Hải Phong cố gắng nặn ra nụ cười gượng gạo

-Em biết anh và anh Tùng là bạn thân, nhưng em là em gái anh, xin anh giúp em..

-Ý em là muốn giấu chuyện này…

-Đúng, nhưng là tạm thời thôi, chờ sau khi bọn em kết hôn chính em sẽ nói với anh ấy. Nếu anh ấy muốn em sẽ làm mẹ của đứa bé, cùng ảnh đón bé về ở cùng

-Em thật sự nghĩ như vậy? Nhưng chưa chắc họ đã chịu

-Tới lúc đó sẽ biết, bây giờ anh hãy giúp em như thế được không?

-….. – không nói gì, Hải Phong lặng lẽ gật đầu

“ Hai đứa nói gì nhỉ? Có chuyện gì mà không nói được với Gia Tùng, còn đứa bé? Sao rối tung vậy..” một người đứng nghe cả hai nói chuyện nãy giờ

Sau cuộc nói chuyện, Hải Phong đưa nhỏ đi tập vật lí trị liệu

-Anh về trước đi, em tập xong sẽ nhờ Khải Hoàn đưa em về

Nhỏ đưa mắt nhìn Khải Hoàn ( bác sĩ riêng của nhỏ đồng thời cũng là bạn của nhỏ), anh ta hiểu ý liền bồi thêm

-Anh yên tâm, tôi sẽ đưa Hải Đăng về nhà

Nghe thế Hải Phong cũng phần nào an tâm, cậu lái xe đi, cậu có việc phải làm,còn phải tìm cách đưa bà xã của cậu vể nữa. Vì chuyện của “thiên hạ” mà nhà cậu sắp không còn là nhà nữa rồi.

Khải Hoàn đẩy xe lăn của nhỏ vào phòng mình, khoá trái cửa thả rèm trúc xuống tránh bên ngoài nhìn vào.

Sau khi cảm thấy “an toàn” trong “ cứ địa” nhỏ ngang nhiên đứng dậy, chạy đến cái tủ trong phòng lôi ra lỉnh kỉnh đủ thứ đồ. Nhìn dáng vẻ lí lắc của nhỏ sẽ thấ́y sự khác biệt với mớ âm mưu thủ đoạn tính toán sâu xa trong đầu của nhỏ.Khải Hoàn bất giác lắc đầu

-Chuyện này, em định để tiếp diễn đến bao giờ - Khải Hoàn đẩy đẩy cái gọng kính nhìn nhỏ loay hoay với đống đồ

-Đến khi tớ thấy đủ, “vật lí trị liệu” cần phái có thời gian mà - nhỏ quay lại nhìn Khải Hoàn một cách tinh nghịch

Tuy Khải Hoàn lớn tuổi hơn nhỏ nhưng chưa bao giờ nhỏ gọi anh ta là anh mà cứ là cậu - tớ . Còn Khải Hoàn thì cũng không chịu lép vế nhỏ nên cứ là em – tôi, cả hai thì quen với cách nói chuyện này nhưng người khác mà nghe cả hai xưng hô thì cứ trố mắt dóng tai nghe mà chả hiểu cách xưng hô này ở đâu ra.

-Xoay mặt đi, tớ thay đồ

-Anh ta đáng để em tốn tâm tư thế à!

-Anh ấy là thế giới của tớ đấy, hey! xong rồi, cậu xem thế nào?

Tóc ngắn nghịch ngợm, quần áo theo phong cách hip-hop rộng thùng thình, giầy thể thao khoẻ khắn, vớ lấy cái nón lưỡi trai và cặp kính khá thời trang nữa. Nhìn nhỏ “đẹp lạ” phần hoá trang coi như xong bây giờ có gặp người quen cũng khó mà nhận ra nhỏ

-Cũng được - Khải Hoàn giơ ngón tay cái lên ra dấu – mà em không sợ lỡ như…

-Không có lỡ như nào hết, - nhỏ bỗng nhiên gắt lên - chỉ cần cậu giúp tớ - nhỏ dịu giọng lại nhìn anh ta như ra lệnh như van xin

-Tớ có việc đi một tí đây, bye..

Nói rồi liếc Khải Hoàn một cái nhỏ quẩy balo kéo sụp mũ ra khỏi phòng. Khải Hoàn thở dài nhìn theo bóng nhỏ trên hành lang “sao em cứ phải khổ sở như thế? Nếu cứ tiếp tục thế này, em có quay lại được không? Cô bé ngốc của tôi”

Lúc nhỏ nhờ Khải Hoàn nói dối về đôi chân của nhỏ, Khải Hoàn đã do dự đắn đo rất nhiều, lương tâm nghề nghiệp không cho phép. Nhưng nhìn những giọt nước mắt của nhỏ khóc vì hắn, vì tình yêu của nhỏ. Khải Hoàn đành gật đầu đồng ý, chỉ cần thấy nhỏ cười vui vẻ thì bắt Khải Hoàn làm gì cũng được đừng nói chỉ một câu nói của mình mà khiến nhỏ có được người nhỏ yêu, có được thứ nhỏ gọi là hạnh phúc ( theo như nhỏ nói ) thì có gì là quá đáng? Nhưng càng lúc Khải Hoàn càng không thấy nữa những nụ cười toả nắng của nhỏ nữa mà thay vào đó đôi lúc là sự tính toán, có khi là đâm chiêu buồn bả, lo âu…. Nhỏ cứ như không phải là nhỏ nữa. Nhỏ luôn là cô bé ngây thơ trong sáng hiền lành đáng yêu trong lòng Hoàn, như nếu biết được nhỏ mục đích chuyến đi lần này của nhỏ thì có lẽ Khải Hoàn sẽ thất vọng nhiều lắm. Nhỏ ơi!

Trong một góc khuất của khu rừng khá là vắng vẻ ( chắc nhân tạo ) một kẻ dáng vẻ bậm trợn đứng đối diện với một người khác không nhìn rõ mặt dáng người nhỏ nhắn nhưng qua cách ăn mặc thì có vẻ là con trai

-Nghe rõ những gì tôi nói chứ? – người con trai ( tạm gọi là vậy )

-Ok nghe rất rõ, yên tâm tôi sẽ tặng cậu một món quà rất tuyệt vào ngày cưới, nó sẽ biến mất, hê hê hê – hắn giơ giơ tấm hình ai đó truớc mặt người con trai cười đểu giả

Người con trai móc trong balô ra một phong bì đưa cho tên đó, hắn cười nham nhở nhìn cậu ta, cầm lấy phong bì nháy mắt đưa tay chào người con trai theo kiểu quân đội ( nhưng có hai ngón thôi nhé ) rồi mất hút trong rừng.

Còn một mình cậu ta xốc lại balô đút hai tay vào túi quần đi thẳng, nhếch môi cười khẽ “ định dùng nó cản trở tôi sao? Để xem …”

……………

Không còn cách nào khác Jessi đành cúi đầu nói hết với nó, trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ như đã làm một điều gì đó sai trái lớn lắm với nó. Cũng đúng mà lợi dụng người ta say mà ăn nằm mà có con với hôn phu của người ta thì dĩ nhiên cô thấy có lỗi.

-Moon cô đừng trách anh ấy, anh ấy không biết gì đâu, thật đó kể cả Cún anh ấy cũng không biết nó là…

Cô im lặng cúi gằm ôm Cún vào lòng chờ đợi sự tức giận của nó sự trừng phạt của nó. Mẹ con cô lúc này thật nhỏ bé thật đáng thuơng, nước mắt cô rơi dài rơi dài không dứt thuơng cho chính mình và thuơng cho đứa con tội nghiệp của cô. Thời gian cô ở bên con không còn nhiều nữa, nếu không có cô thì ai sẽ chăm sóc con cô.. Nó sẽ rất đáng thuơng nghĩ tới đây nuớc mắt cô lại rơi nhiều hơn

Nó cứ im lặng im lặng, môi mím chặt nhìn cô ánh mắt xoáy sâu sâu thăm thẳm khó hiểu

-Định dùng nuớc mắt lấy lòng tôi sao? Ngước mặt lên – giọng nó khá lạnh

Điều cô lo sợ cuối cùng cũng đến, cũng tốt cái gì tới thì phải tới,đặt bé ra xa để bé tự chơi ( Cún khá dễ chịu ) cô không muốn con trẻ nhìn thấy những gì không hay ( ví dụ như bị đánh ) cô từ từ ngẩng mặt nhìn nó.

Như chỉ chờ có thế tay nó giơ lên cao chực tát vào mặt cô, cô nhắm mắt chờ đợi, cứ để nó hả giận truớc, sau đó cô muốn xin từ nó một ân huệ….

………….

“ cốc cốc cốc….”

-Mời vào – Khải Hoàn

-Tôi đến đón Hải Đăng – thanh âm lạnh lẽo của hắn phát lên, không thèm nhìn Hoàn một cái ( bất lịch sự ghê )

-Anh hihi em tưởng anh bận việc chứ – nhỏ tươi cười nhìn hắn, nét mặt nụ cười ánh mắt đều thể hiện sự vui vẻ ngây thơ đáng yêu từ khi hắn buớc vào

-Anh đến đón em đi chụp ảnh cưới, em tập xong chưa? – giọng nói có phần dịu dàng hơn

-Vậy chúng ta đi thôi, em tập xong rồi, Hoàn bảo em rất tiến bộ đó – nhỏ cười híp mắt – tớ về nhé chào cậu

-Chào anh – hắn hờ hững

-Uhm chào hai người

Vẫn là đứng phía sau nhìn nhỏ, nhưng bên nhỏ bây giờ còn có thêm một người khác. Nhỏ cứ tíu tít với hắn đủ thứ, nụ cười thật tươi “ đến khi nào em sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt ấy? có biết tim tôi đau lắm không,nhỏ ơi. Nhưng không sao chỉ cần em hạnh phúc là đủ, thiên thần của tôi”

“Tại sao không trân trọng những gì có trong tay, có chắc những thứ là của mình thì sẽ mãi là của mình? Thật sự không bao giờ thay đổi? Với ta những thứ đó không đáng giá, nhưng với ai đó điều đó lại là bao la trời bể, và nếu có ai muốn giành lấy nếu có ai cướp nó đi thì ta thật sự không vui? Phải giành lại dù có làm nó không nguyên vẹn, con người đều như thế, tham lam và ích kỉ?...”

Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_18
Phan_19
Phan_20 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .